Ở một nhà kia có hai anh em thỏ xám sống cùng mẹ. Bố đi làm việc xa nên cậu nào cũng tỏ ra là đứa con biết thương mẹ nhất và đáng khen nhiều nhất. Thỏ anh biết mình lớn hơn nên lúc nào cũng nhường nhịn em.
Song thỏ em thì ngược lại, thỏ
em thích mình ngoan hơn anh, được mẹ khen mình nhiều hơn anh. Biết được chuyện
đó, một hôm thỏ mẹ bảo hai anh em:
– Buổi nay các con được nghỉ
học. Thỏ anh lên rừng hái cho mẹ mười chiếc nấm hương, thỏ em thì ra đồng cỏ
bứt cho mẹ mười bông hoa đồng tiền thật đẹp. Đường hơi xa, các con đi phải cẩn
thận đấy nhé, đừng có rong chơi, la cà ở đâu đấy.
Hai anh em vâng lời, hăng hái đi
ngay, thỏ em hăm hở chạy một mạch ra đồng cỏ. Cậu ta mải miết đến nỗi không
nhìn ngắm gì, không để ý đến việc gì ở xung quanh.
Tới nơi, thỏ em chưa vội hái
ngay những bông hoa vừa trông thấy. Cậu ta đi vòng một lượt, chọn khóm đẹp
nhất, bông rực rỡ nhất mới bứt mang về. Ra khỏi cánh đồng, thỏ em chạy một hơi
ào vào nhà ríu rít:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con mang được
hoa đẹp về rồi đây này! Mẹ khen con đi!
Thỏ mẹ đón lấy bó hoa, xuýt xoa:
– Hoa đẹp lắm! Con của mẹ ngoan
quá!
Thỏ em hớn hở:
– Con không la cà một tí nào ở
dọc đường đâu đấy mẹ ạ!
Thỏ mẹ nhìn con âu yếm:
– Thế trên đường đi, con có gặp
ai, có thấy gì không con?
Thỏ con nhanh nhảu:
– Có, có mẹ ạ. Con thấy sóc, em
bé con nhà bác sóc vàng, đứng khóc bên gốc ổi, em ý hư nhỉ mẹ nhỉ?
– Thế con có hỏi vì sao em khóc
không con?
– Không mẹ ạ. Con sợ mẹ ở nhà
mong.
– Thế còn đến lúc trở về thì
sao?
– Lúc về á! Lúc về con gặp nhím.
Nhím cứ đòi xin một bông hoa của con ý.
– Thế con có cho nhím không?
– Không đâu! Con không cho đâu
mẹ ạ. Con gái đúng mười bông mang về cho mẹ thôi.
Thỏ mẹ nghe xong không hỏi gì
thêm.
Hai mẹ con chờ rất lâu mới thấy
thỏ anh về. Chiếc giỏ đẹp đeo bên sườn thỏ anh đầy những nấm hương và mộc nhĩ.
Thỏ anh vừa chào mẹ, vừa bốc từ trong túi áo ra từng nắm hạt dẻ đưa cho thỏ em.
– Em thích ăn hạt dẻ, anh mang
về cho đây này.
Thỏ mẹ hỏi thỏ anh:
– Sao con gái nhiều thế?
Thỏ anh tươi cười:
– Cũng một công đi, con hái
nhiều để dành lần sau có cần đến, mẹ đỡ phải vào rừng.
Thỏ mẹ lại hỏi:
– Sao con đi lâu thế hả con?
Thỏ anh thưa:
– Thưa mẹ, trên đường về con còn
phải đợi cô gà hoa mơ.
– Thế cô gà hoa mơ làm sao hả
con?
– Dạ, cô gà hoa mơ dẫn đàn con
đi ăn bị lạc mất một đứa. Cô tìm nháo nhác cả lên. Con phải dừng lại để giúp cô
tìm cậu gà nhiếp bị lạc. Tìm thấy rồi, con lại vừa đi vừa đợi cô dắt lũ trẻ
cùng về, kẻo lại bị lạc lần nữa. Vì vậy, con đã về chậm mẹ ạ!
Nghe thỏ anh nói xong, thỏ mẹ
mỉm cười gật đầu, gọi cả hai anh em đến và nói:
– Các con của mẹ, các con rất
đáng khen vì đã biết vâng lời mẹ. Nhưng thỏ anh đáng khen nhiều hơn. Thỏ em
luôn luôn nghĩ đến mẹ là đúng rồi. Song thỏ anh ngoài mẹ ra còn biết nghĩ đến
người khác nữa, còn biết hái nấm này, mộc nhĩ này, và mang quà cho em, giúp gà
mẹ lúc khó khăn. Thỏ em ạ, con hãy làm những việc tốt không phải để được khen.
Và trước hết là vì niềm vui được làm những công việc giúp ích cho người khác
con nhé.
Thỏ em hiểu ra, bẽn lẽn nói:
– Thưa mẹ, vâng ạ!
ST./.